Our social:

Latest Post

Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia Đình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia Đình. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

Muốn hôn nhân hạnh phúc, đừng yêu cầu quá cao…

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Chúng ta, đối với bạn đời của mình, thường hay đặt ra những yêu cầu này khác sao cho hợp với hình mẫu lý tưởng. Cuối cùng, vì cố thay đổi nửa kia mà cả hai đều phiền muộn, hạnh phúc cũng không cánh mà bay.


Muốn hôn nhân hạnh phúc, đừng yêu cầu quá cao…

Có một người phụ nữ xinh đẹp chưa đầy 30 tuổi, rất có thành tựu trong sự nghiệp, đã là chủ quản cấp cao của một công ty. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, cô ấy đã kết hôn gần bảy năm mà vẫn tươi trẻ như ánh mặt trời vậy, chỉ cần cô ấy có mặt, mọi người đều rất dễ chịu.

Một nhóm phụ nữ đã hỏi cô, làm sao mới có được hôn nhân hạnh phúc? Cô ấy bảo rằng: “Tôi không giống mọi người, tôi đối với hôn nhân đều yêu cầu không cao, người đàn ông mà tôi muốn lấy cũng yêu cầu không cao, vậy nên đến bây giờ, tôi vẫn có thể nói, kết hôn thật là tuyệt!”.

Một câu nói này của cô ấy, khiến tôi đột nhiên hiểu ra, nền tảng của hôn nhân hạnh phúc, chẳng phải là ở chỗ “yêu cầu không cao” hay sao?

Ngày xưa, vợ chồng đều có thể vui vẻ sống với nhau đến bạc đầu. Đương nhiên, nó là có liên quan với nếp sống giản dị thuần phác của xã hội thời bấy giờ, nhưng chẳng phải đối với cái gọi là “yêu cầu không cao” thì càng có liên quan hơn hay sao?

Người phụ nữ xuất giá giống như rút thăm vậy, rút trúng một lá thăm hữu dụng liền thấy cảm kích, chân thành sống với nhau trọn đời. “Gặp được nhau chính là duyên phận!”, bà nội tôi đối với vấn đề hôn nhân thường có quan niệm như vậy.

Người phụ nữ vào thời đó của bà, yêu cầu đối với người đàn ông thật sự không cao, chỉ cần họ không ăn chơi trác táng, không cờ bạc rượu chè, kiếm tiền nuôi gia đình, chính là người chồng rất tốt rồi. Người đàn ông của thời đó, yêu cầu đối với bạn đời, chỉ cần giỏi việc nội trợ, nuôi dạy con cái là tốt rồi.

Phụ nữ thời nay, tri thức và năng lực kinh tế ngày càng tăng lên, do đó tiêu chuẩn về người bạn đời cũng cao hơn hẳn. Hiện nay, không có người phụ nữ nào còn cho rằng đàn ông không ăn chơi trác táng, không cờ bạc rượu chè, kiếm tiền nuôi gia đình là người chồng tốt nữa.

Giờ đây phụ nữ đối với chiều cao, diện mạo, nghề nghiệp, sở thích, cá tính, tố chất nghệ thuật, hoàn cảnh gia đình, tài sản, quan niệm tiền bạc, cho đến cả bảng hiệu xe của người đàn ông, cho đến việc anh ta có biết rửa chén hay không, yêu cầu đều đã rất cao rồi.

TAGS: Máy khoan tốc độ caoMáy mài gócMáy đánh bóng...

Hạnh phúc có được là bởi “yêu cầu không cao”, nhưng chúng ta cũng không thể yêu cầu người phụ nữ thời nay quay trở về quá khứ, xuất giá một cách tùy tiện được. Dẫu cho chúng ta có thể nói đùa rằng, cứ tùy thích đi, không sao cả, nhưng trên thực tế, các loại quan niệm từ sớm đã ăn sâu vào trong đầu óc của người ta rồi, không dễ mà thực hiện.

Một người “đáng được” yêu, không thể cách quá xa khỏi hình mẫu của chúng ta, nhưng sau khi yêu anh ta rồi, phải chăng là có thể không nên yêu cầu quá nhiều, để tình yêu có được nhịp thở đều đều như thuở đầu chăng? Nói từ quan điểm này, “hôn nhân hạnh phúc là bởi yêu cầu không cao” mới là có ý nghĩa.

Một người bạn của tôi nói về hôn nhân hạnh phúc của cô ấy: “Chồng mình trước giờ không hề yêu cầu mình làm bất cứ chuyện gì, không yêu cầu mình sinh con, trừ phi mình đồng ý; nhưng mình trước giờ cũng không yêu cầu anh ấy trở thành một người đàn ông thú vị hay biết quan tâm nhiều hơn, anh ấy là người đàn ông thành thật tốt bụng, nhưng người như vậy phần lớn là không thú vị gì, đây là sự thật cần phải chấp nhận”.

Cũng giống như một con ngựa có thể chạy, nhưng bạn không thể yêu cầu nó đồng thời cũng phải biết bơi lội hoặc bay. Đúng vậy, bạn cũng không thể yêu cầu một con chó yên tĩnh như con mèo được, cũng không thể yêu cầu một con mèo giữ cổng như chó được. Mỗi một loại động vật đều có đặc điểm riêng của nó, mỗi con người cũng như vậy, chúng ta sao lại cứ phải đặt ra những yêu cầu cao như vậy đối với nửa kia của mình chứ?

Người bị yêu cầu, thường phải gồng mình chịu đựng, anh ấy rất khổ, bạn cũng không dễ chịu gì, người bị yêu cầu cũng thường sẽ phản kháng, tạo nên bầu không khí căng thẳng trong thế giới hai người.

Trước khi mối quan hệ đi vào ổn định, bạn phần lớn có thể chọn này chọn nọ, tìm ra một người hợp với yêu cầu của bạn. Nhưng nếu như đã chọn anh ấy rồi, tốt nhất vẫn là “yêu cầu không cao”, như vậy mọi người sẽ dễ sống qua ngày. Nếu không, cứ đưa ra những yêu cầu hạnh phúc này nọ, thế thì hạnh phúc sẽ càng cao chạy xa bay mà thôi!

Điều đáng quý trong hạnh phúc, chính là nó sẽ không dễ để cho chúng ta gọi đến là đến, bảo đi là đi. Không nên đặt ra yêu cầu, hễ yêu cầu thì là sai. Muốn anh ấy biến thành hình mẫu bạn cần, vậy thì hãy nói những lời ca tụng khéo léo, điều này so với những lời yêu cầu, phàn nàn còn có hiệu quả hơn rất nhiều.

Theo 

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Ngỡ ngàng bức thư mẹ căn dặn con gái đang yêu

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Chỉ yêu nếu đó là tình yêu thật sự. Mẹ tin vào sự lựa chọn của con.

 THƯ CỦA MẸ GỬI CON GÁI,


Có lẽ nụ hôn chiều nay vẫn làm con ngây ngất. Tim mẹ như ngừng đập khi nhận ra đó là con, và cậu bạn vẫn đến giúp bố sửa máy vi tính! Vậy là con gái mẹ, 18 tuổi, đã yêu và đã hôn!Thực lòng, điều đầu tiên mẹ muốn là ngăn cấm con. Mẹ muốn nói với con về kỳ thi đang lúc nước sôi lửa bỏng. Về chuyện “hãy đợi” đến khi đủ chín chắn. Nhưng cuối cùng, mẹ quyết định để con tự lựa chọn. Bởi nếu đó không phải là những cảm xúc thoáng qua mà là một tình yêu thực sự thì sẽ là điều đáng tiếc…
Tình yêu thật sự là gì?
Tình yêu thật sự không phải là cảm xúc, dù nó thường đến cùng những cảm xúc mạnh đến mức làm con người choáng ngợp. Tình yêu không thể kéo dài nếu hai người chỉ có cảm xúc với nhau.
Sự hiểu biết lẫn nhau mới là nền tảng của tình yêu thật sự. Con có thể “phải lòng” một chàng trai thậm chí chưa bao giờ nói chuyện. Nhưng để có một tình yêu thật sự, con cần phải tìm hiểu về người ấy. Bởi biết về tư cách và cá tính người mình yêu là vô cùng quan trọng.
Cùng chung một mục đích sống sẽ giúp cho con và người ấy có được tình yêu dài lâu, bởi các con sẽ đi cùng hướng suốt cuộc đời. Nếu tham vọng của con trở thành một doanh nhân quốc tế, còn điều duy nhất người ấy mong ước là một mái ấm sum vầy, no đói có nhau, thì chắc chắn là xung đột sẽ nảy sinh. Nếu con khao khát một cuộc sống đổi thay, đầy thử thách, còn người ấy yêu một cuộc sống tĩnh lặng, thanh thản, thì dù cảm xúc có lớn đến mấy, sẽ cũng có lúc những cá tính sẽ va chạm. Và tình yêu sẽ tan vỡ cho dù hai người vẫn còn cảm xúc với nhau.
Tình yêu không phải là tình dục. Tình dục được tạo ra cho hôn nhân – một sự cam kết lâu dài. Nếu vượt ra ngoài hôn nhân, tình dục chỉ mang lại hậu quả khắc nghiệt: có thai ngoài ý muốn, những căn bệnh lây lan qua đường tình dục, điều tiếng dư luận, và có thể cả sự xấu hổ tủi thẹn. Một mối quan hệ chỉ dựa trên sự ham muốn. Con có hiểu không?
Tình yêu là sự lựa chọn. Là một sự cam kết. Mặc dù cảm xúc là một phần không thể thiếu được của tình yêu, mặc dù tình dục là một phần của hôn nhân, thì tình yêu cũng không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào những điều đó. Nếu con hỏi mẹ tình yêu là gì, thì mẹ sẽ nói với con:

TAGS: Máy khoan tốc độ caoMáy mài gócMáy đánh bóng...

 Ngỡ ngàng bức thư mẹ căn dặn con gái đang yêu

• Yêu, là nhìn thấy ở người đó những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu.
• Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất.
• Yêu, là không mất trí, vẫn học quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn…
• Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau.
• Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người con yêu gắn bó.
• Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.
• Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng.
• Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn.
• Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài.
• Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và gắn bó hơn.
Tình yêu là vậy, con ạ!
Chỉ yêu nếu đó là tình yêu thật sự. Mẹ tin vào sự lựa chọn của con.
Mẹ của con !

Thán phục bà mẹ có cách dạy con độc nhất vô nhị

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Cuộc nói chuyện vô cùng thú vị giữa hai mẹ con...

Thán phục bà mẹ có cách dạy con độc nhất vô nhị

Con: Mẹ ơi, con không ngủ được. Mẹ nói chuyện cùng con một tí được không ạ?
Mẹ: Ừ, con nói đi!
Con: Mẹ có hài lòng với thành tích của con không mẹ?
Mẹ: Thế con có hài lòng với thành tích của mình không?
Con: Cũng được mẹ ạ. Con thấy khá là tự tin.
Mẹ: Có những lúc tự tin còn quan trọng hơn thành tích con à.
Con: Lẽ nào mẹ không hề quan tâm đến thành tích của con hay sao, hở mẹ?
Mẹ: Không! Con nhớ lại xem, có bao giờ mẹ để ý tới thành tích của con chưa?
*
Con: Hồi con học tiểu học, có một lần con làm bài không nghiêm túc, mẹ liền xé tan vở bài tập của con.
Mẹ: Đấy là mẹ để ý tới thái độ học tập của con. Vở viết chữ không cần con phải viết quá đẹp nhưng điều đầu
tiên là cần phải nghiêm túc, đó mới là thái độ học tập nghiêm chỉnh. Một người thái độ học tập không nghiêm
túc ắt hẳn học tập cũng không tốt, người ấy cũng sẽ không tốt lên được.
Con: A, đúng rồi. Hồi trung học, mẹ rất coi trọng thành tích của con. Mỗi ngày mẹ đều để ý tới việc nghe giảng  trên lớp của con.
Mẹ: Đấy là mẹ để ý tới tư cách học tập của con. Con không xem trọng bài giảng tức là con đang coi thường giáo viên. Mà coi thường giáo viên chính là coi thường tri thức, như thế thì làm gì có tư cách học tập.
Con: Ồ, vậy khi lên cấp 3 rồi, mẹ nhất định sẽ chú ý tới thành tích của con. Vì cấp 3 phải thi tốt nghiệp mà.
Mẹ: Nói thật thì mẹ cũng chẳng để ý đâu. Mẹ coi trọng phẩm chất học tập của con hơn. Một học sinh có phẩm chất học tập tốt mới có thể hiểu hết cái hay của học tập. Không biết kết quả sẽ như thế nào, chỉ cần vui vẻ mà học tập thôi.
Con: Vậy mẹ ơi, khi con đỗ đại học rồi, mẹ sẽ để ý đến điều gì. Con nghe mọi người nói khi vào đại học rồi sẽ được vui chơi thỏa thích.
Mẹ: Con trai, đợi con vào được đại học rồi, mẹ nhất định sẽ để ý tới thành tích học tập của con. Con nghĩ mà xem, trong khi những người khác vui chơi, lãng phí thời gian học tập nhưng con vẫn có thể kiên trì, cuối cùng con nhất định sẽ là người sẽ đạt được thành công.

Con: Con hiểu rồi, cấp 1 mẹ quan tâm tới thái độ học tập của con, cấp 2 mẹ để ý tới tư cách học tập của con, cấp 3 mẹ quan tâm đến phẩm chất học tập, còn lên đại học mẹ coi trọng thành tích của con, phải không mẹ?
Mẹ: Con trai của mẹ đã hiểu rõ rồi đấy! Sau này khi con bước trên đường đời, mẹ sẽ để ý xem con có hiểu rõ được lựa chọn của mình hay không. Lựa chọn về nghề nghiệp của con, tình yêu của con…Đây đều sẽ là những thứ vô cùng quan trọng trong cuộc đời của con sau này.
Con: Những điều này đối với con còn quá xa vời mẹ ạ, con chưa từng nghĩ đến chúng.
Mẹ: Không phải vội đâu con. Nhưng ẹ phải nhắc nhở con “Ninh tịnh trí viễn” – tức là tâm con phải tịnh thì mới có thể đi xa được. Nhớ lại 10 năm trước, con gào khóc đòi mẹ cho chơi game, mẹ nhất quyết không cho. Bây giờ con có thể so sánh với những bạn cùng trang lứa, con không nông nổi, điều này rất có lợi cho con. Khi nắm rõ được mục tiêu trong từng giai đoạn học tập, 10 năm nữa, cố gắng nhất định con sẽ gặt hái được càng nhiều thành quả.
Con cho rằng: “Đừng so sánh bản thân với người khác mà hãy đem chính bản thân mình ra so với mình”, mẹ rất cổ vũ quan điểm này. Nó nói lên tinh thần vui vẻ lạc quan của con. Với tâm thế ấy, sau này dù có làm gì con cũng sẽ không cảm thấy thất vọng, tự mình biết hưởng thụ cuộc sống. Đó mới chính là hạnh phúc!
Con: Nói chuyện cùng mẹ đã giúp cho con có thêm sức mạnh đấy mẹ ạ!
*
Mẹ: Con trai, sắp 12h rồi, mau ngủ đi!
Con: Vâng ạ, chúc mẹ ngủ ngon!
Người con cảm thấy hạnh phúc, nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Còn mẹ, mẹ lại thêm một đêm mất ngủ nữa...
 

Theo SKCĐ

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016

Xúc động những lời dặn “luôn đúng” của cha về cuộc đời

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Hãy một lần thử lắng nghe trọn vẹn lời dặn của cha mẹ đi, bạn sẽ nghĩ khác đấy. Và hãy đọc những dòng nhắn gửi này, bạn sẽ thấy giá trị của việc lắng nghe cha mẹ.

Xúc động những lời dặn “luôn đúng” của cha về cuộc đời
“Con à!
1. Mỗi ngày con hãy nhớ dành lời khen tặng vài ba người.
2. Mỗi năm ít nhất một lần con hãy chờ xem mặt trời mọc.
3. Nhìn thẳng vào mắt mọi người khi nói chuyện.
4. Nói lời “cám ơn” càng nhiều càng tốt.
5. Cũng vậy, nói lời “làm ơn” càng nhiều càng hay
6. Hãy sống dưới mức con kiếm được. Đối xử với mọi người như con muốn được họ đối xử như thế.
7. Kết thêm những người bạn mới nhưng trân trọng những người bạn cũ.
8. Hãy giữ kỹ những điều bí mật.
9. Con đừng mất thì giờ học các mánh khoé doanh nghiệp. Hãy học làm doanh nhân chân chính.
10. Dám chịu nhận những lầm lẫn của mình.
11. Con hãy can đảm. Nếu tự con không được can đảm lắm thì cũng phải tỏ ra can đảm. Người ta không phân biệt một người can đảm với một người tỏ ra can đảm.
12. Con phải dành thì giờ và tiền bạc làm việc thiện trong cộng đồng của con.
13. Đừng bao giờ lường gạt một ai.
14. Học cách lắng nghe. Cơ hội trong đời nhiều khi đến gõ cửa nhà con rất khẽ.
15. Đừng bao giờ làm cho ai mất hy vọng, nhiều người chỉ sống nhờ hy vọng đấy con ạ.
16. Con đừng cầu mong của cải, mà phải cầu mong sự khôn ngoan, hiểu biết và lòng can đảm.
17. Đừng hành động khi con đang giận dữ.
18. Con phải giữ tư thế đàng hoàng. Muốn đến một nơi nào đó phải có mục đích và tự tin rồi hãy đến.
19. Đừng bao giờ trả công cho ai trước khi họ xong việc.
20. Hãy sẵn sàng thua một trận để chiến thắng một cuộc chiến.
21. Đừng bao giờ ngồi lê đôi mách.
22. Cẩn thận với những kẻ nào mà họ không còn gì để mất.
23. Khi gặp một nhiệm vụ khó khăn, con hãy hành động như không thể nào bị thất bại.
24. Đừng giao du quá rộng. Phải học cách trả lời “không” một cách lễ phép và dứt khoát.
25. Đừng mong chờ cuộc đời đối xử sòng phẳng với con.
26. Đừng đánh giá thấp sức mạnh của sự tha thứ.
27. Thay vì dùng từ “có vấn đề”, con hãy thay bằng từ ngữ “có dịp may”.
28. Cẩn thận về đồ đạc và áo quần. Nếu con định dùng thứ gì trên năm năm thì phải sắm thứ tốt nhất có thể được.
29. Con hãy mạnh dạn trong cuộc sống.
30. Khi nhìn những quãng đời đã qua, hãy tiếc những gì chưa làm được chứ đừng tiếc những điều đã làm xong.
31. Đừng quan tâm đến bè nhóm. Những ý tưởng mới mẻ, cao thượng và có tác động đến cuộc sống luôn luôn là những ý tưởng của các cá nhân biết làm việc.
32. Những nhạc sĩ trình diễn bên đường thường có nhiều điều đáng trân trọng. Con hãy dừng lại, lắng nghe và nhớ tặng gì đó cho họ.
33. Khi gặp vấn đề trầm trọng về sức khoẻ, con hãy nhờ ít nhất ba vị thầy thuốc khác nhau xem xét.
34. Hãy chiến đấu chống thói vô trật tự.
35. Gặp hàng hoá xấu, hay sự phục vụ tồi, con phải báo ngay cho người có trách nhiệm để họ nắm biết. Những nhà quản lý tốt rất mong được hiểu biết mọi điều.
36. Đừng tập thói trì hoãn công việc.
37. Làm ngay những gì cần phải làm vào đúng lúc phải làm.
38. Không ai chờ đến lúc hấp hối để nói “giá như tôi còn thêm được thời gian…”.
39. Đừng sợ phải nói “Tôi không biết”.
40. Đừng sợ phải nói “Xin lỗi, rất tiếc…”.
41. Hãy ghi sẵn những điều gì con muốn được trải qua trong cuộc đời. Luôn luôn mang theo trong túi áo bảng ghi những điều đó, và thường xuyên tìm cơ hội có thể được để thực hiện.
42. Hãy thường xuyên gọi điện cho mẹ con nhé!
Nguồn: Sưu tầm

Cha mẹ có thể là thầy nhưng một người thầy không thể thành cha mẹ

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Nhiều bậc cha mẹ phó hết trách nhiệm giáo dục con cái cho trường học, cho giáo viên. Đó có phải sự chọn lựa đúng đắn hay không?

Xã hội hiện đại hôm nay, có rất nhiều bậc cha mẹ phó hết trách nhiệm giáo dục con cái cho trường học, cho giáo viên. Đó có phải sự chọn lựa đúng đắn hay không?
Trường học thân thiện, giáo viên tuyệt vời, nhưng có thân thiện, tuyệt vời hơn thế đi chăng nữa thì giáo viên cũng không thể làm được những điều này:
1. Giáo viên không thể đảm bảo con bạn sẽ có phẩm chất tốt.
Một đứa trẻ cho dù thành tích tốt hay không tốt thì phẩm chất đạo đức vẫn là điều quan trọng. Đạo đức tốt có thể bù đắp cho sự yếu kém về năng lực nhưng năng lực khó để che đậy sự khiếm khuyết trong đạo đức. Đạo đức, phẩm chất của đứa bé có ảnh hưởng sâu sắc từ chính gia đình. Những bài học đạo đức từ cha mẹ lớn hơn rất nhiều với những tiết học 45 phút của thầy cô giáo.
Vì vậy, trong vấn đề giáo dục đạo đức cho con trẻ, phụ huynh mới là người đóng vai trò quan trọng nhất. Thầy cô giáo không thể thay thế vai trò này.
2. Giáo viên khó lòng bồi đắp cho con bạn những thói quen tốt.
Chắc chắn sẽ có sự khác biệt giữa những đứa trẻ lớn lên bên những chiếc ti vi, những trò chơi tiêu khiển và những đứa trẻ sinh ra trong gia đình có truyền thống học tập. Có những  bậc phụ huynh vừa xem ti vi, vừa đốc thúc con học, thấy con không tập trung lại la mắng. Thử hỏi, những việc người lớn còn không làm được, con trẻ liệu có làm được không?
Những đứa trẻ chăm chỉ học tập, biết sắp xếp cuộc sống phần lớn đều được sinh ra trong các gia đình có truyền thống mà bố mẹ là tấm gương sáng. Bạn đừng bao giờ băn khoăn sao con mình có nhiều tật xấu đến vậy. Hãy tự xem lại bản thân mình trước. Nguyên nhân căn bản nằm ở đó.
Cha mẹ có thể là thầy nhưng một người thầy không thể thành cha mẹ
3. Giáo viên không thể hình thành cho con bạn thói quen đọc sách.
Rất nhiều bậc phụ huynh thắc mắc tại sao con họ không thích đọc sách nhưng lại quên mất rằng bản thân mình cũng không có đam mê này. Thói quen đọc sách của trẻ hình thành từ khi còn nhỏ. Đứa trẻ 2,3 tuổi đã có thể bước đầu tiếp xúc với sách vở chứ không phải đợi đến khi đến trường học mới được giáo viên chỉ dạy.
Trẻ em rất dễ bắt chước. Nhà bạn có nhiều sách, bố mẹ đều đọc sách chắc hẳn con trẻ cũng sẽ có thói quen đó. 
4. Giáo viên không thể bồi dưỡng ý chí cho con bạn.
Thời gian trên lớp không quá nhiều, thứ giáo viên có thể mang đến cho con bạn là những bài học trên lớp, những tri thức...Ý chí mạnh mẽ hay yếu đuối của con trẻ được hình thành trong cuộc sống gia đình. Đừng lơ là chuyện này, ý chí của một đứa trẻ rất quan trọng trong cuộc sống của nó. 
5. Giáo viên không thể mang đến cho con bạn hạnh phúc gia đình.
Hạnh phúc gia đình và tâm hồn trẻ nhỏ có mối quan hệ mật thiết. Những đứa trẻ sinh ra trong một gia đình đầm ấm với những đứa trẻ lớn lên trong những tiếng cãi vã, bất hòa....có sự khác biệt vô cùng lớn. Hạnh phúc gia đình-thứ mà giáo viên không thể mang đến cho con bạn, lại có thể quyết định đến cuộc sống của đứa trẻ.
Kết luận:
Một người thầy tốt có thể ảnh hưởng đến đứa trẻ 3-5 năm, nhưng cha mẹ mới là người ảnh hưởng đến cả cuộc đời chúng. 
Con bạn là của chính bạn, không phải của thầy cô giáo hay ai khác. Bạn chính là người thầy đầu tiên, cũng là người thầy suốt đời của con. Hãy là một người thầy mẫu mực.
Với các thầy cô giáo, con bạn chỉ là một trong hàng trăm, hàng vạn học trò. Giáo dục con bạn là một phần nhỏ trong sự nghiệp của họ. Nhưng với bạn thì khác. Với bạn, con bạn là duy nhất, là tất cả. Giáo dục con mới chính là sự nghiệp lớn nhất của cuộc đời bạn.
Nguồn: Rs66
Người dịch: Nguyễn Thị Huệ
Theo SKCĐ

Tin nhắn không ký tự của bố

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Bố hơn 70 tuổi, tôi mua cho cụ một chiếc điện thoại di động để tiện liên lạc...Vào ngày sinh nhật 40, tôi đã nhận một tin nhắn bất ngờ từ ông...

Bố hơn 70 tuổi, tôi mua cho cụ một chiếc điện thoại di động để tiện liên lạc.

Bố cầm điện thoại, sờ sờ, ấn ấn, nâng niu như một vật báu. Nhìn thấy ảnh mình trong điện thoại, bố có vẻ thích lắm. Cụ cười vui như đứa trẻ được quà.

Tôi biết một người cả đời vất vả, cần kiệm như bố sẽ không nỡ gọi điện thoại nên tôi dạy bố cách nhắn tin. Bố già rồi, những thứ hiện đại thế này rất khó để nắm bắt. Tôi chỉ cho bố từng chút một, bố gật đầu ậm ừ nhưng nhìn vào đôi mắt đục đang nheo lên đầy căng thẳng, tôi biết bố vẫn chưa hiểu rõ cách dùng. 

Tin nhắn không ký tự của bố


Khi sắp về thành phố, tôi nói với cụ: “Bố ơi, có chuyện gì thì bố cứ gọi điện thoại cho con nhé!”

Bố tôi giơ chiếc điện thoại lên: “Bố sẽ nhắn tin cho. Ừm, nhắn tin cho đỡ tốn tiền.”

Tôi cười nhẹ, tôi rất hiểu bố.

Khi lên xe, điện thoại báo tin nhắn đến. Là tin nhắn của bố. Nhưng là một tin nhắn trắng. Tôi mỉm cười, lòng ấm áp lạ. Tôi hiểu bố muốn hỏi tôi đã lên xe chưa. 

Tôi lập tức nhắn tin lại. “Bố ơi, con lên xe rồi ạ.”

Về đến nhà, bố lại gửi cho tôi một tin nhắn không lời. “Con về đến nơi rồi bố ạ. Bố ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé!”

Những ngày sau đó, cách 3 ngày, bố lại gửi cho tôi một tin nhắn. 

Tin nhắn không có nội dung nhưng tôi hiểu những điều bố muốn nói. Lần nào tôi cũng trả lời tin nhắn của cụ. 

“Bố ơi, cả nhà con đều rất tốt ạ!”

“Bố, công việc của vợ chồng con rất thuận lợi. Anh Tùng được lên chức trưởng phòng rồi ạ.”

“Bé Bông học hành tiến bộ lắm bố ạ! Con bé nhớ ông ngoại, cuối tuần này vợ chồng con cho bé về thăm ông.”
........

Cứ như vậy, tôi luôn nhận được những tin nhắn không lời nhưng đầy ắp quan tâm của bố. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh bố đang ngồi trên chiếc tràng kỷ quen thuộc, cẩn thận dò từng số, nhắn tin cho tôi. Tôi còn tưởng ra nét mặt vui mừng khi cụ nhận được những tin nhắn bình an từ con gái.

17 tháng  5 sinh nhật lần thứ 40 của tôi. Ngày hôm đó, khi đang cùng bạn bè tổ chức bữa tiệc nhỏ, điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn của bố, tôi hết sức ngạc nhiên vì đó không phải là tin nhắn trắng. Trong tin nhắn ghi vẻn vẹn con số “40”.

Tôi không biết bố đã phải mày mò bao lâu để có thể viết ra được con số đó nhưng tôi biết đằng sau con số ấy, đằng sau tin nhắn ấy là tình yêu thương, là sự quan tâm, là niềm hạnh phúc của bố tôi.
         
Tôi đã 40 tuổi, bố cũng đã già hơn rất nhiều.

Đọc tin nhắn của bố, bất giác sống mũi tôi cay cay, nước mắt tràn ra lúc nào không biết...

Chuyện đẹp nhất trên đời chính là: Khi con trưởng thành, cha mẹ vẫn chưa già, con có khả năng báo đáp thì cha mẹ vẫn khỏe mạnh.

Nguồn: zbyw
Người dịch: Nguyễn Thị Huệ
Theo SKCĐ

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2016

Bố luôn là chỗ dựa vững chắc cho con

Góc Tâm Hồn Nhỏ - “Đừng sợ cuộc sống của mình sẽ kết thúc, mà nên lo lắng rằng cuộc đời của mình không thực sự bắt đầu. Kẻ thù đáng sợ nhất chính là không có niềm tin kiên định!"

Mấy hôm trước, tôi có mang mấy tấm vải kiểu đã cũ từ lâu từ trong tủ mang ra chuẩn bị để may cho con gái cái áo khoác ngoài. Thời đại bây giờ cửa hàng may tìm thì dễ nhưng không biết có may tốt hay không. Tôi đang không biết phải đi đâu để tìm thì một người hàng xóm nói với tôi trong ngõ đoạn chợ rau có một tiệm may, tay nghề của người phụ nữ ấy cũng rất tốt.


Nghe theo lời chỉ dẫn của người hàng xóm, tôi dắt con gái đến tiệm may đó. Sau khi nói rõ mục đích của mình thì nữ thợ may đó đứng dậy đến bên chỗ con gái tôi. Lúc đó tôi đột nhiên tôi phát hiện cô ấy là một người tàn tật không có chân phải và tay phải. Cô ấy không để ý đến thái độ ngạc nhiên của tôi mà chống nạng từ từ đứng dậy, quan sát con gái tôi một lượt. Điều này khiến tôi nghi ngờ liệu cô ấy có làm tốt không đây?

Người nữ thợ may đó thấy tôi có vẻ nghi ngờ về năng lực của bản thân, cô ấy mỉm cười nói: “Chị không tin tưởng tôi sao?”

“Không! Không! Tôi tin cô làm được!” Lúc nói câu này tôi cảm thấy có chút gượng gạo, tôi không thể xác nhận là không tin bản thân hay không tin cô ấy đây.

Tôi đặt tấm vải xuống rồi vội vội vàng vàng rời đi. Sau vài ngày tôi đến lấy áo, tôi không dám tin chiếc áo này rất vừa vặn, rất đẹp lại được may bởi một người không có tay.

“Chị vẫn không tin tôi sao?” Cô ấy vẫn mỉm cười nhìn tôi nói.

“Có chút chút!” Lần này tôi nói sự thật nhưng lại cảm thấy hối hận khi nói ra lời như vậy. Tôi nghĩ, cô ấy cần là sự cổ vũ. Thế là tôi liền nói lại là : “Xin đừng để ý lời tôi nói vừa nãy, tay nghề của cô đúng là rất tuyệt!”

“Thực sự tất cả khách hàng khi nhìn thấy bộ dạng như này của tôi đều có ý nghĩ giống nhau cả. Tôi cũng đã quen việc này rồi.” Nhìn thấy biểu cảm thay đổi của tôi, cô ấy kể chuyện quá khứ của cô ấy cho tôi nghe.

Năm cô ấy 12 tuổi, trận hỏa hoạn lớn trong nhà đã làm bỏng chân phải và tay phải của cô ấy. Trong tình trạng bị nhiễm trùng nặng, cô ấy đành phải chịu để bác sĩ cắt đi chân và tay phải. Từ đó, cô thôi học và bắt đầu một cuộc đời u ám. Đầu tiên là chuyện cô ấy không thể tự đứng dậy, sau đó là không thể đối diện với sự trêu cười của xã hội, không thể học cách tự sống độc lập. Cô từ đấy mà luôn giảm mình trong nhà, không chịu gặp người khác, thậm chí trong lúc đau buồn cô còn có cả ý định tự sát.

Có một lần lúc cô chuẩn bị uống một lọ thuốc ngủ thì bị bố phát hiện. Ông giật lấy lọ thuốc ngủ từ trong tay cô và nói lớn: “Đừng sợ cuộc sống của mình sẽ kết thúc, mà nên lo lắng rằng cuộc đời của mình không thực sự bắt đầu. Kẻ thù đáng sợ nhất chính là không có niềm tin kiên định! Xã hội không chê cười những người từ mặt đất trèo lên mà chê cười những kẻ hèn nhát không dám sải bước chân đi. Con hiểu chứ?”

Lời của người bố có tác động rất lớn đến cô ấy. Từ đó cô ấy kiên trì nhẫn nại học cách tự đi bằng nạng. Từ căn phòng u ám dần dần tràn ngập ánh sáng, dần dần cô học cách tự lo liệu cho cuộc sống. Hạt giống niềm tin vẫn được cất giấu trong con người tàn tật ấy.





Bố luôn là chỗ dựa vững chắc cho con

Chớp mắt, cô ấy đón lần sinh nhật thứ 20. Bố muốn cô học nghề may vá, sau này tự mở tiệm, hi vọng trong tương lai cô ấy có thể có cuộc sống tự lập như bao người bình thường khác, lấy chồng, sinh con và nuôi con.

Đối diện với những thách thức mới, trong lòng cô có chút lo lắng. May vá là một môn thủ công. Cô ấy chỉ dùng chân trái và tay trái như vậy liệu có làm tốt được không? Lần này bố cô không hề nói lớn mà nhẹ nhàng vỗ vào vai cô nói: “Thắng lợi không tự dưng đến với chúng ta mà chúng ta nhất định phải tìm đến. Đối mặt với những thách thức, nhất định không được sợ sệt mà phải có niềm tin.”

Cuối cùng cô ấy cũng có tiệm may của chính mình. Lúc bắt đầu việc kinh doanh cũng rất khó khăn bởi không ai tin một người tàn tật có thể may ra những sản phẩm tinh xảo. 

Nhưng lần này cô tự chiến thắng bản thân, trong những ngày cô tuyệt vọng và đau khổ nhất, cô viết nhật kí: “Đầu tiên phải tin tưởng bản thân, sau đó người khác mới có thể tin mình được. Mình phải tin tưởng tay nghề của mình, không ngừng tiến thủ, dám nghĩ dám làm, theo kịp con mắt của khách hàng và trào lưu của xã hội như vậy mới có nhiều người dám tin vào sản phẩm mình làm. Khách hàng nối tiếp khách hàng và ngày kiếm được tiền cuối cùng cũng sẽ đến.”

Nghe xong câu chuyện của cô ấy, tôi rất kinh ngạc.

Gian khổ luôn vô tình. Cho dù bạn có là vương công quý tộc thì cũng đều phải gặp những đau khổ và khó khăn của đời người. Đời người, cho dù làm cách nào cũng không thể tránh khỏi khó khăn, gian khổ của hiện thực. Tình yêu, sự nghiệp không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Gia đình, việc học không phải cứ muốn là được như ý. Nhưng chỉ cần bạn không né tránh, không sợ sệt, luôn giữ vững niềm tin, luôn giữ vững tinh thần tốt, nỗ lực phấn đấu thì bạn “trong bóng tối vẫn có thể phát sáng”.

Chúng ta cần phải bền lòng, đặc biệt là cần phải có niềm tin. Chúng ta nhất định phải tin vào khả năng của mình khi làm bất kì chuyện gì. Bất luận giá phải trả có lớn đến đâu thì cũng nhất định phải làm cho bằng được.

Tin tưởng bản thân, bạn nhất định sẽ làm được!

Nguồn: jj59

Người dịch: Cúc Koo

Bài viết được biên tập bởi qtcs.com.vn

Theo SKCĐ

Con gái dù có lớn cũng không lớn hơn vòng tay mẹ

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Cuối cùng cũng hiểu được: Chuyển phát nhanh của mẹ sao lại nặng đến như vậy, đơn giản bởi vì trong đó chứa đựng tình yêu của mẹ.

Về quê mấy hôm, lúc đi vì quá vội vàng nên tôi đã quên mang theo chiếc khăn lụa màu tím mà tôi thích nhất.

Tôi liền gọi điện cho mẹ, nhờ mẹ gửi lên cho tôi, mẹ nói: “Con không chỉ quên mỗi chiếc khăn thôi đâu, không cần phải gửi đi gửi lại phức tạp như thế”.

Bà lại bảo tôi sau 3 tháng nữa phải về nhà, bà sẽ giúp tôi thu gom các thứ lại, đến lúc đó tuyệt đối sẽ giao lại nguyên vẹn cho tôi. Nói mãi cuối cùng vẫn là: "Không gửi." 

Tôi chỉ còn cách dùng ngữ khí khoa trương để giải thích với mẹ: "Chiếc khăn đó là lụa thật, chất lượng cực kì tốt, màu sắc cũng rất dễ phối đồ, lại là quà kỉ niệm tròn năm ngày cưới của con, chẳng hiểu sao, cứ mỗi khi đông đến, sau khi ngồi máy tính lâu, cổ con liền đau nhức khó chịu, nhưng cứ quàng chiếc khăn này vào là đỡ ngay, khi viết bài nghĩ mãi không ra, chỉ cần con quàng khăn lên lập tức câu phú cứ gọi là “tuôn” ra ào ào."

Tôi đã thổi phồng lên, biến chiếc khăn lụa ấy trở thành cây đũa phép thuật đầy ma lực diệu kì. Mẹ có vẻ không tin lắm nhưng rốt cuộc bà vẫn bị dao động, nên nhận lời hứa sẽ gửi khăn cho tôi.

 Con gái dù có lớn cũng không lớn hơn vòng tay mẹ

Cứ cách đôi ba ngày tôi lại hỏi mẹ xem bà đã gửi chưa, mẹ chỉ đáp nhanh thôi nhanh thôi. Tôi không hiểu, gửi một chiếc khăn mà khó khăn đến thế sao? Sau hơn 1 tuần, tôi cuối cùng cũng nhận được điện thoại của mẹ, bà vui mừng nói với tôi rằng hôm nay đã gửi khăn đi rồi, còn nói cho tôi số chuyển phát nhanh. Bà thần thần bí bí bảo tôi phải cẩn thận mở bưu phẩm, tuyệt đối không được dùng dao hay kéo để mở.

Ba ngày sau, tôi nhận được một bưu phẩm rất to, nhân viên chuyển phát nhanh kêu tôi kí nhận. Tôi không tin lắm, vì mấy hôm nay tôi chỉ có yêu cầu chuyển phát là chiếc khăn lụa mà mẹ gửi thôi, chiếc khăn mỏng như thế sao phải cho vào cái hộp to thế này. Xem đơn chuyển phát lại rõ ràng là địa chỉ nhà ở quê và tên của mẹ.

Tôi ôm bưu phẩm leo lên tầng 3, thở không ra hơi. 

Chồng tôi tò mò hỏi: “Bưu phẩm gì mà nặng thế?” 

“Em nhờ mẹ gửi chiếc khăn lụa lên cho”. 

Anh ấy liền trợn tròn mắt kinh ngạc: “Khăn gì mà nặng vậy?”

Tôi cũng rất tò mò, liền nghe theo lời mẹ, cẩn thận mở chiếc hộp ra từng tí từng tí một. Ôi bên trong có biết bao nhiêu là thứ: Một túi lạc khô, một túi hạt bí ngô rang, một túi bột sắn, một gói hạt tiêu, một túi bột ngô, một bao đậu tương, một túi đỗ xanh, còn có cả 2 quả bưởi to, còn cái khăn yêu quý của tôi mẹ dùng một cái khăn quấn tóc giày bọc kĩ càng, kẹp trong chỗ lương thực kia. Nhãn mác của cái khăn quấn tóc cũng còn chưa bóc.

Lấy đồ ở trong bưu kiện ra, to to nhỏ nhỏ khoảng hơn 13 túi, nhiều chất thành núi. 

Chồng tôi nhìn thấy, cười và bảo: “Em xem, đây chính là tình mẫu tử đó”. 

Tôi cũng rất cảm động, gọi điện thoại báo mẹ là đã nhận được bưu kiện, hỏi mẹ tại sao lại gửi nhiều đồ như thế, bà chỉ nói qua: “Ôi dào, gửi thì gửi luôn một thể. À phải rồi, vẫn còn 2 túi đậu phộng chưa gửi được, lần sau con về thì nhớ mang đi. Cái khăn quấn tóc là đặc biệt mua cho con đấy, gội đầu xong thì nhớ quấn lên, đơn giản lắm, con lười sấy tóc mà trời thì lạnh, dễ bị cảm cúm lắm đấy…”

Tôi nghẹn ngào, không thể nói cảm ơn mẹ, chỉ biết “Dạ, vâng” mấy câu.

Cuối cùng cũng hiểu được: Chuyển phát nhanh của mẹ sao lại nặng đến như vậy, đơn giản bởi vì trong đó chứa đựng tình yêu của mẹ. 

Nguồn: weixin

Người dịch: Bùi Thị Quỳnh


Theo SKCĐ