Our social:

Latest Post

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm Sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm Sự. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

Tôi là kẻ lạc loài…

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Mỗi giấc mơ của tôi rất khác nhau, nhưng trong mỗi giấc mơ đó tôi đều miệt mài đi tìm kiếm một thứ cảm giác thân thuộc, gần gũi, rằng tôi là một phần của cuộc sống này. Nhưng mỗi đêm tỉnh dậy, cả cơ thể và trái tim tôi vẫn trống rỗng và đơ.

Tôi là kẻ lạc loài
Người ta thường nói mỗi con người khởi đầu đều là những tờ giấy trắng tinh, trên suốt quãng đời dài đằng đẵng, chúng ta sẽ tô vẽ lên đó những sắc màu khác nhau để tạo nên bức tranh cuộc sống. Mỗi chúng ta dù khác biệt hay tầm thường đều là một mảnh ghép không thể thiếu của thế giới này.

Tôi là kẻ lạc loài…

Nhưng tôi không thấy như vậy. Cho dù tôi được sinh ra giống như bao nhiêu người khác, cuối cùng tôi vẫn không hề giống họ. Cuộc sống không ban cho tôi những điều phi thường, tôi chính là một con người vô cùng bình thường nếu không muốn nói là tầm thường nhưng tôi… vẫn lạc loài.
Tôi chưa từng chống lại các quy luật, tôi là một kẻ khom mình uốn gối trước những quy tắc mà người ta tuân thủ, tôi là một kẻ đi theo những lề lối mà người ta đã bày sẵn cho mà không hề cảm thấy không bằng lòng hay khó chịu nhưng cuối cùng tôi vẫn trượt dài ra khỏi vòng quay bình thường của quy luật cuộc sống.
Đối với tôi, giấc mơ không phải những lời tiên tri hay những mảnh ghép bí ẩn, đó là những câu hỏi mà tôi đã biết chắc câu trả lời. Mỗi giấc mơ của tôi rất khác nhau, nhưng trong mỗi giấc mơ đó tôi đều miệt mài đi tìm kiếm một thứ cảm giác thân thuộc, gần gũi, rằng tôi là một phần của cuộc sống này. Nhưng mỗi đêm tỉnh dậy, cả cơ thể và trái tim tôi vẫn trống rỗng và đơn độc.
Tôi không bất hạnh nhưng có lẽ đó cũng là một nỗi bất hạnh. Bởi vì tôi không cảm nhận được ý nghĩa của mình với cuộc sống cũng như ý nghĩa của cuộc sống đối với mình. Có lẽ nhiều người nghĩ tôi đã có quá nhiều nhưng đối với tôi vẫn chưa bao giờ là đủ để lấp đầy những lỗ hổng mà mặc dù tôi đã cố khâu vá lại cuối cùng vẫn vỡ ra.
Không phải tôi là một kẻ ích kỉ hay tham lam chỉ là cảm giác mông lung ấy về một sự thất lạc một phần nào đó của mình ấy cứ luôn tồn tại trong tôi. Không phải tôi không nhận ra được những ý nghĩa của cuộc sống này nhưng chỉ là nó không thuộc về tôi. Không phải tôi không biết trân trọng mà là cho dù tôi đã cố gắng đến đâu thì chỉ một chớp mắt thôi, sau đó nó đã không còn thuộc về tôi nữa hay phải nói thực ra nó chưa bao giờ thuộc về tôi.
Tôi là kẻ lạc loài…
Cuộc sống này, có đôi lúc tôi đã nghĩ mình có thể thuộc về nó hay để nó thuộc về mình nhưng khi những khoảnh khắc ấy qua đi, tôi lại trở về vị trí của mình, nằm ngoài lề cuộc sống.
Tôi biết mình may mắn hơn nhiều người nhưng tôi cũng chỉ có thể tự trách cái cảm giác trống rỗng trong mình. Cuối cùng tôi vẫn không thể xua đuổi nó đi. Nó giống như một hố đen cứ hút tôi dần dần về trong bóng tối không hề thấy đáy, ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài. Bên trong đó là một khoảng không chật hẹp chèn ép con người tôi nhưng cũng vô cùng rộng lớn khiến tôi không biết tiến về đâu để thoát ra.
Giống như một lớp bùn, con người càng vùng vẫy thì càng lún sâu trong đó.Cuối cùng khi đã chìm xuống rất sâu vẫn chưa thấy đáy, tôi đã dừng lại và chấp nhận nó như một phần trong mình. Tôi chấp nhận tồn tại cùng một phần trống rỗng, cô độc ấy. Nhưng từ khi chấp nhận nó tôi lại càng bị dày vò, giằng xé bởi cái gọi là cuộc sống. Dường như có một ý nghĩa nào đó vẫn tồn tại trong tôi.
Tôi rất sợ để tìm ra nó là gì nhưng tôi lại càng khao khát nó hơn nên cuối cùng tôi vẫn vùng vẫy giữa cảm giác đó. Hoặc là tôi sẽ chìm xuống đáy hoặc là một ngày nào đó có lẽ tôi sẽ thoát khỏi cảm giác này và tìm được một phần thế giới mà ở đó tôi thuộc về.

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

Tuổi 23, tôi khóc vì thấy mình thật vô dụng

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Bao mơ ước thời thanh xuân của tôi đã tan thành mây khói khi nỗ lực kiếm được một công việc đúng ngành, đúng nghề thật sự rất khó khăn.

Sau 5 năm, hôm nay tôi lại khóc, những giọt nước mắt cứ tự nhiên rơi rớt trong sự bất lực và buồn bã. Năm năm trước, tôi rời quê lên Hà Nội học đại học. Lần đầu tiên xa nhà, cộng thêm bao bỡ ngỡ khi đến một nơi xa lạ, náo nhiệt, nỗi nhớ nhà đã dấy lên bao cảm xúc, tôi đã khóc ngon lành như một đứa trẻ.
Thế nhưng, đấy là những giọt nước mắt chất chứa bao hy vọng, ước mơ và dự định. Lúc ấy tôi đã ấp ôm mong ước, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc ổn định, có thể phụ giúp gia đình, khẳng định bản thân…
Nhưng ai ngờ, sau 5 năm đại học, giờ đây tôi lại phải khóc bởi ra trường được mấy tháng rồi mà vẫn chưa tìm nổi một công việc. Bao nhiêu mơ ước thời thanh xuân của tôi đã tan thành mây khói khi nỗ lực kiếm được một công việc đúng ngành, đúng nghề thật sự rất khó khăn.
Khác với lần khóc trước đó, lần này là những giọt nước mắt chứa đựng bao nỗi đau, sự cay đắng khi nhận ra mình rất vô dụng. Đã bao lần tôi tự so sánh mình với bạn bè. Chúng nó học kinh tế, ra trường sớm hơn, đã kiếm được công việc có phần dễ dàng, trong khi tôi học khối kỹ thuật, chương trình dài hơn, khó hơn, mà công việc lại yêu cầu cao hơn. Càng nghĩ đến thì sự thất vọng càng tăng lên.

TAGS: Máy khoan tốc độ caoMáy mài gócMáy đánh bóng...
Tuổi 23, tôi khóc vì thấy mình thật vô dụng


Năm nay tôi đã 23 tuổi, cái tuổi đã phải có ý thức lo nghĩ cho người khác và cho cả bản thân mình nữa. Bao áp lực đè nặng cuộc sống của tôi, từ nỗi lo cơm áo gạo tiền, áp lực của gia đình, bạn bè mỗi khi “bị” hỏi thăm “đã kiếm được việc làm hay chưa”. Bên cạnh đó, còn là áp lực từ chính bản thân, từ khát khao muốn được khẳng định mình… để thấy rằng mình không hề vô dụng.
Dẫu biết đây là giai đoạn khó khăn mà ai cũng phải vượt qua, nhưng liệu tôi có đủ bản lĩnh và nghị lực để bước tiếp con đường mà mình đã chọn hay không? Mong các bạn hãy cho tôi và những người đang trong hoàn cảnh này có thêm niềm tin, sức mạnh để có thể vững tin vào tương lai phía trước.

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2016

Con buồn lắm bởi chẳng được mẹ ôm từ khi có thêm em





Góc Tâm Hồn Nhỏ - 7, 8 năm rồi, con chưa được ngủ với mẹ. À không, đúng hơn là khi có em, con chưa bao giờ được mẹ ôm trong vòng tay, chỉ ngủ một mình trong căn phòng kia thôi.



Người ta nói con gái có thể thường xuyên tâm sự, nói nhỏ với mẹ, với tôi có lẽ điều đó quá xa vời. Lúc tôi lên 5 tuổi, gia đình lại đón nhận một cậu em trai nữa chào đời, nó khá kháu khỉnh, thông minh và điều ấy đã được chứng minh qua năm tháng. Giờ đây tôi đã là một học sinh lớp 8, còn em học lớp 3, tình cảm chị em tôi không bao giờ suôn sẻ cả. Nó lúc nào cũng trêu tức và thậm chí ăn nói không lễ phép với tôi. Đôi khi tôi mắng hay đánh thì không lâu sau tôi đã bị mẹ mắng rồi. Cứ thế, tôi dần ghét cái đứa em này hơn. Thậm chí nhiều lúc tôi ước gì nó không tồn tại trên thế gian này. Càng ngày tôi càng cảm thấy như là mình không còn có vị trí quan trọng trong lòng mẹ như em nữa. Cứ mỗi buổi chiều, tôi đều thấy hình ảnh mẹ đi làm về và mua cho nó nào là kem, bim bim, kẹo… trong khi đến lượt tôi hỏi thì mẹ lại bảo rằng: “Lớn rồi ăn làm gì nữa”. Đến khi mất một thứ đồ nào đó hay là hỏng hóc thì người đầu tiên bị mẹ nghi ngờ và mắng cũng chính là tôi, trong khi tôi hoàn toàn không có. Nhiều lúc bản thân đã phản kháng nhưng mẹ cứ một mực khẳng định, thậm chí còn mắng nhiều hơn.
Con buồn lắm bởi chẳng được mẹ ôm từ khi có thêm em


Cứ vậy những lần sau tôi không nói nữa, mẹ vẫn cứ mắng và bảo tôi là đồ vô tích sự, thiếu ý thức. Thử hỏi có bao giờ sau những chuyến du lịch người mẹ hỏi đầu tiên là tôi? Vừa về đến nhà là “Em đâu rồi con”. Mẹ có biết tâm trạng của tôi lúc đó đau biết nhường nào. Rồi sau mỗi lần tức giận, người đầu tiên mẹ trút giận lên cũng là tôi, trong khi với em, mẹ vẫn giữ được thái độ ôn hòa. Dường như tôi đã trở thành nơi trút giận lý tưởng của mẹ. Mẹ mắng rồi bắt làm hết việc này việc nọ trong khi tôi chỉ biết lặng im.

TAGS: Máy khoan tốc độ caoMáy mài gócMáy đánh bóng...
Đôi khi bị điểm kém hay gặp chuyện gì buồn, tôi thường lên các trang mạng tìm cách giải stress. Tôi nhớ có một người đã nói “Hãy tâm sự với mẹ, vì mẹ là người luôn bên ta”. Khi đọc xong câu ấy, nước mắt tôi lại càng chảy nhiều hơn. Tại sao những người ấy được lắng nghe lời an ủi từ mẹ mà tôi thì không. Mỗi lần tôi điểm kém thì bị mắng tới tấp, có chuyện buồn tôi định kể thì bảo là lắm chuyện. Sự quan tâm của mẹ đã dành hết cho em trai tôi, còn tôi được gì?
Con buồn lắm bởi chẳng được mẹ ôm từ khi có thêm em
Gửi mẹ: Cứ mỗi đêm thấy em được nằm trong vòng tay của bố mẹ, con đau lắm mẹ à. Phải chi con cũng được như nó thì tốt biết bao. Đã hơn 7 hay 8 năm rồi, con chưa được ngủ với mẹ. À không, đúng hơn là khi có nó, con chưa bao giờ được mẹ ôm trong vòng tay. Con chỉ có thể ngủ một mình trong căn phòng kia mà thôi. Nhiều đêm con đã khóc nhiều lắm mẹ biết không? Giờ lòng con đau, thắt lắm mẹ ơi! Con phải làm gì bây giờ đây?
Mọi người, tôi phải làm sao? Hãy cho tôi một lời khuyên được không. Càng ngày tôi càng chản nản về gia đình – một nơi đáng lẽ là cái nôi hạnh phúc của mỗi người.

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

Đôi khi, học cách quên đi là một điều vô cùng quan trọng

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Vốn dĩ không có ai ngốc cả, họ chỉ giả vờ ngốc thôi. Vì trong giây phút ngốc nghếch đó họ cảm thấy hạnh phúc, theo một cách ngốc nghếch, và chịu đựng cũng ngốc nghếch. 

Đừng nghĩ rằng mau quên là không trân trọng, mà chính vì trân trọng mới phải học cách buông bỏ. Những lần gánh gồng quá khứ sẽ khiến bản thân mệt mỏi, yếu đuối và nhiều khi còn tuyệt vọng. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gục ngã. Có thể bây giờ chưa dứt bỏ được, thì học từ từ. Dần dần sẽ hiểu và sẽ quen. Đừng bao giờ cố chấp với chuyện cũ chỉ vì đang bước đi trong hành trình đơn độc.


Từ bé đến bây giờ, khi tôi đang ở tuổi 20, tôi luôn đặt ra cho mình những chuẩn mực của cư xử, dù nhiều lúc nó không được áp dụng đúng cho lắm… Nhưng tôi nghĩ, đã từng nghĩ rằng, khi một người bạn hẹn tôi, và nếu tôi đồng ý thì tôi sẽ dành khoảng thời gian cho người ấy. Nếu hẹn tối, thì tối hôm đó là của tôi và bạn đó. Nói chung, đã hẹn ai thì tôi muốn có một cuộc gặp gỡ vui vẻ và trọn vẹn.

Nhưng…có lẽ đó chỉ là do tôi nghĩ. Phải không nhỉ?

Đôi khi, học cách quên đi là một điều vô cùng quan trọng


Có một người, tôi rất quý, trên cả quý và thương. Người bạn đó hẹn tôi, với tính của mình, tôi chuẩn bị mọi thứ, và như mọi cuộc hẹn, đều đi trước 15 phút, bởi tính tôi không thích người khác đợi mình và ngược lại. Nhưng đến nơi thì người bạn ấy nhắn tin cho tôi nói rằng người nhà ốm, phải về bên đó xem thế nào, trong khi tôi đang ở nhà người bạn đó… Tôi chỉ biết mỉm cười, nhắn tin rằng không sao hết. Và tôi đi về. Về với những người vẫn luôn đợi tôi trở về với bữa cơm thân mật và ấm cúng.

Lúc đó, tôi nhận ra rằng, có lẽ người ta có việc thật. Rất vô tư, không một suy nghĩ. Nào ngờ đâu biết được rằng người đó tối đó đi ra ngoài với 1 nhóm bạn. Lúc đó tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái chông chênh. Bởi, bấy lâu nay nghĩ rằng mình chơi với bạn tốt bao nhiêu thì sẽ được bấy nhiêu. Nhưng đó cũng chỉ là tôi nghĩ mà thôi.

Đôi khi, học cách quên đi là một điều vô cùng quan trọng

Từ hôm đó, tôi trở nên tự ti. Tôi cảm thấy mình không được tôn trọng. Hoặc cũng có thể tôi đang ngộ nhận, bạn trân trọng người ta, chắc gì người ta đã trân trọng bạn. Nhiều lúc biết đó là lừa dối nhưng vẫn chỉ mỉm cười xem họ trả lời như thế nào mà thôi. Tôi có mặt nạ, bạn cũng có mặt nó của riêng bạn… Càng đeo mặt nạ lâu, sức nặng của nó càng lớn. Có lẽ, việc làm người tốt là quá khó trong cái thế giới này sao? Người bạn ấy nói bạn ấy và 1 người nữa cũng thân thường hẹn nhưng đến là đến, không đến thì thôi, nhưng tôi đâu phải người ta, chúng ta không ai giống nhau hết.

TAGS: Máy khoan tốc độ caoMáy mài gócMáy đánh bóng...

Nhưng, có người đã nói”Có một số việc, vừa phân trắng đen đã trở thành quá khứ. Có một số người, giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng. Có những nỗi đau, vừa cười lên đã tan thành bọt nước. Có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường.” Có lẽ, tôi nên điều chỉnh bản thân, giữ lại những cái tốt, cố gắng thích nghi với cái xã hội này. Biết đâu đó, đang có người trân trọng tôi như tôi trân trọng tình bạn của chúng tôi thì sao. Thế giới như đang vội vàng trôi mau, còn tôi vẫn ở đây.

Đôi khi, học cách quên đi là một điều vô cùng quan trọng

Đôi khi, học cách quên đi chính là một điều vô cùng quan trọng trong cuộc sống. Mọi thứ đều cần có trật tự. Hãy sắp xếp từng thứ một cho tới khi trái tim đủ nhận thức rằng nó phải quên đi một hình ảnh không thể nào thuộc về mình. Chỉ lúc ấy, cuộc sống mới trở nên thật nhẹ nhàng. Dù sau đó yêu ai cũng vậy, có thể dễ mở lòng và thấu hiểu cho nhau hơn.

Đừng nghĩ rằng mau quên là không trân trọng, mà chính vì trân trọng mới phải học cách buông bỏ. Những lần gánh gồng quá khứ sẽ khiến bản thân mệt mỏi, yếu đuối và nhiều khi còn tuyệt vọng. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gục ngã. Có thể bây giờ chưa dứt bỏ được, thì học từ từ. Dần dần sẽ hiểu và sẽ quen. Đừng bao giờ cố chấp với chuyện cũ chỉ vì đang bước đi trong hành trình đơn độc.

Dành cho những cô gái đang bị tổn thương

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Đôi khi không nhất thiết cứ cười thì mặc định là đang vui, cứ khóc là phải buồn, chuyện gì rồi cũng có lý do của nó cả, ngừng day dứt về quá khứ, về những tổn thương, tập xóa ký ức, vẽ được thì phải xóa được, đau thương chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.

Cuộc sống là một chuỗi tháng ngày đẹp lắm, là những chặng đường đầy màu sắc mà chính ta đã tự tô vẽ lên. Chúng ta đang sống cho chính cuộc sống của chính mình, vậy tại sao ta cứ phải gò mình theo khuôn khổ của mọi người? Vui cũng một ngày, buồn cũng một ngày, điều chúng ta cần đó là sống trọn vẹn với cảm xúc của chính bản thân mình.
Thứ đã mất đi chính là thứ vốn dĩ không thuộc về mình, không cần giữ bởi những gì chưa bao giờ thuộc về bạn, và càng không thể níu kéo những ai đã không còn muốn ở lại. Buồn cứ buồn, khóc cứ khóc, chẳng có cơn đau nào là không dứt, không nguôi cả, đừng cố chấp để tiếp tục đau và đừng để cái cảm xúc hỗn loạn ấy chi phối bản thân mình.
Bạn biết không, chẳng có ai có thể tự hào nói rằng cuộc đời họ là một chuỗi màu hồng tươi tắn. Hành trình ta đi còn dài lắm bạn à, những cái đã đến luôn có những lý do riêng của chính nó, nhưng khi nó đã ra đi thì đừng tìm hiểu lý do để làm gì. Không ngẫu nhiên mà chúng ta lại vụt mất đi hạnh phúc mà ta đang nắm trong tay, và dù luyến tiếc hay hối hận cũng chỉ là những cảm xúc nhất thời khi con tim còn đang bơ vơ giữa những sự thật ngổn ngang ấy.
Khi mất đi một tình yêu, một hạnh phúc ai mà chẳng phải trải qua những thăng trầm như thế, nhưng rồi ai cũng sẽ mạnh mẽ để vượt qua tất cả mà thôi. Rồi thời gian trôi qua, bạn sẽ hiểu những điều ấy đã tuyệt vời như thế nào…


Dành cho những cô gái đang bị tổn thương

Tổn thương lớn nhất không phải bởi sự yêu thương, mà có lẽ tổn thương lớn nhất đó chính là yêu thương đã không còn tồn tại. Bước qua tổn thương là một điều không hề dễ, nhưng không phải là điều không thể.
Sẽ chẳng có ai trong số chúng ta mong rằng tình yêu sẽ mang đến sự tổn thương, hay mong rằng trái tim sẽ vụn vỡ, nhưng rồi đó là điều mà ta phải học, phải chấp nhận bởi tình yêu nó kì diệu lắm, nó sẽ chẳng bao giờ cho bạn biết trước ngày mai mọi thứ sẽ như thế nào đâu! Có thể hôm nay bạn tổn thương, nhưng ngày mai lại có người xoa dịu vết thương ở ngay đó, ngay con tim của chính bạn.
Một trái tim tổn thương chứa đựng những giọt nước mắt trong những góc phố quen, trong những đêm dài không ngủ, từng cơn đau thắt và cả nụ cười buồn… Nó đủ sâu sắc để ta nhận ra rằng ta đã vụt mất một nửa quan trọng trong đời, nhưng cũng đủ bản lĩnh để dạy cho ta biết mạnh mẽ để có thể tự chở che, tự xoa dịu những cơn đau ấy. Vấp ngã, đứng lên và bước tiếp, ta được quyền mạnh mẽ, được quyền sắt đá, nhưng đừng quên ta vẫn còn được quyền đón nhận yêu thương…
Đừng quên rằng còn rất nhiều sự yêu thương khác đang chờ đợi chúng ta, cái cảm giác bị bỏ rơi, cô đơn hay đau đớn chỉ là một phần phải có trong cuộc sống này, trong chuyện tình yêu này để làm cho mọi thứ trở nên thi vị, trở nên đầy màu sắc hơn mà thôi.
TAGS: Máy khoan tốc độ caoMáy mài gócMáy đánh bóng...

Rồi khi tim không còn chứa đựng những đau thương, ta sớm nhận ra rằng ta đã sẵn sàng đón nhận những yêu thương khác. Ngừng day dứt về quá khứ, tập xóa ký ức, vẽ được thì phải xóa được, đau thương chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Trải qua tổn thương, ta sẽ biết rằng chẳng có gì trong cuộc sống này là mãi mãi, cả tình yêu cũng vậy.
Trái tim từng tổn thương của một con người chân thành là một trái tim mang đầy những kí ức ngọt ngào, để rồi những điều đẹp đẽ từng xảy ra trong quá khứ sẽ luôn thôi thúc chúng ta biết quý giá hơn hai chữ yêu thương.

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Nghẹn ngào bức thư người con gửi mẹ ở trên thiên đường

Góc Tâm Hồn Nhỏ - “ Mẹ, mẹ có khỏe không?” cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.“ 



Mẹ yêu quý!

Ở nơi xa ấy chắc mẹ vẫn rất khỏe. Con muốn gửi tới mẹ lời chúc sức khỏe , mong mẹ mạnh khỏe và có ngày lễ của mẹ vui vẻ. Con vẫn đang cố gắng hết sức học hành mẹ ạ. Nhất định con sẽ không khiến mẹ phải thất vọng.

Thế nhưng mẹ ơi con nhớ mẹ lắm. Một câu “ Con yêu mẹ” cũng chẳng thể nào biểu đạt hết tình yêu con dành cho mẹ được.

Con luôn nhắc nhở mình rằng không được quên mẹ. Nhất định phải ghi nhớ công ơn của mẹ, nhất định phải xây dựng cho mình một cuộc sống tốt đẹp để mẹ không phải vất vả. Có lẽ mẹ cũng chẳng để ý việc con có thành công hay không đâu mẹ nhỉ? Mẹ chỉ hi vọng con mạnh khỏe, bình an và hạnh phúc thôi đúng không?

 Nghẹn ngào bức thư người con gửi mẹ ở trên thiên đường
Mẹ à, năm nay mẹ chẳng được ở nhà với con. Nhìn ngắm ánh trăng ngoài kia con lại nhớ mẹ rồi. Mẹ sẽ làm bánh bao cho con, sẽ mua cho con những bộ quần áo mới, những món đồ chơi mới đúng không? Con biết mà mẹ nhất định cũng rất nhớ con. Con vẫn nhận được quà của mẹ mà. Mẹ à, con rất muốn mẹ có mẹ ở bên con ngay lúc này. Mẹ nhớ nhé mẹ sẽ không cô đơn đâu con vẫn bên cạnh mẹ mà.

Tuần sau con sẽ lại gửi thư cho mẹ mẹ nhé! Mẹ nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé!

Con yêu mẹ nhiều lắm

Con yêu của mẹ.”

Bức thư tưởng chừng như chẳng gửi gắm gì nhiều chỉ là những lời hỏi thăm của con với mẹ. Thế nhưng đây là lá thư mà người cha nhận được hàng tuần thay vì gửi cho mẹ cậu. Cậu bé vẫn ngây thơ tin rằng mẹ của mình vẫn còn sống, chỉ là đang ở một nơi rất xa. Mỗi tuần cậu sẽ gửi thư cho mẹ một lần.

Cha cậu bé vẫn giấu diếm sự thật rằng vì cứu cậu bé khỏi trận tai nạn người mẹ đã đẩy con ra và bị chiếc xe tải đâm. Khi đưa người mẹ đến bệnh viện thì mọi việc đã quá trễ rồi.

Cậu bé vẫn ngày ngày mong ngóng thư của mẹ. Cha cậu bé nghẹn ngào mỗi lần đọc lá thư thiên chân đơn thuần của cậu con trai lên 7. Dẫu rằng cậu bé có thể vẫn hạnh phúc nghĩ rằng mẹ mình còn sống nhưng đối với người cha đây là niềm tiếc nuối và đau khổ mà ông chẳng thể nào quên được. Nỗi đau dường như chưa bao giờ dứt.

Liệu rằng sự thật này còn được che giấu đến bao lâu? Và rằng cậu bé không có mẹ sẽ cảm thấy tiếc nuối và tiếp tục mong chờ mẹ đến khi nào?

Ai còn mẹ xin hãy trân trọng người! chỉ cần một vài lời hỏi thăm bình thường nhưng đối với mẹ thì đó lại cả niềm vui, hạnh phúc lớn lao. Đừng để đến khi mất đi rồi muốn hỏi một câu rằng:

“ Mẹ, mẹ có khỏe không?” cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Có phải anh đã hết yêu em như ngày đầu

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Mất bao nhiêu lâu nữa em mới có thể lấy lại nụ cười trọn vẹn đây anh? Người ta nói năm trăm lần ngoảnh mặt lại từ kiếp trước mới có một lần gặp gỡ nhau kiếp này, vậy hai năm yêu đương của chúng ta chắc hẳn là duyên từ kiếp trước của anh với em rồi anh nhỉ?


Nhưng duyên thôi chưa đủ phải không anh! Vì vậy tình yêu đôi ta cứ ngày một xa cách. Em biết anh không hề có người khác và em cũng vậy em nghĩ do duyên đôi ta đã tận.

TAGS: Máy khoan tốc độ caoMáy mài gócMáy đánh bóng...

Có phải anh đã hết yêu em như ngày đầu
Vượt qua bao thử thách của tình yêu của khoảng cách địa lý xa xôi, em cứ khi khi anh trở về lại gần bên em tình yêu này sẽ càng đẹp và mặn nồng hơn lúc đầu nhưng em đã lầm rồi anh ạ. Hai năm trước anh vì em đạp xe gần chục cây lên thị trấn chỉ để mua món bánh khoai ở cửa hàng ấy vì em nói em thích ăn, Hai năm trước chàng trai ấy đã đứng dưới mưa gần một giờ đồng hồ dưới sân kí túc xá trường vì sợ em nói lời chia tay, hai năm trước mỗi ánh mắt anh nhìn em, mỗi cái nắm tay đi qua mùa đông lạnh giá đều mang hương vị ngọt ngào của mối tình sinh viên.
Anh, chàng trai em đã từng yêu ấy, chàng trai ấy tới bên em mang nắng vàng cho trái tim em mang cả tuổi trẻ để yêu em đã làm em rung động. Hai năm sau anh không còn làm cho em những điều trẻ con khi xưa nữa, hai năm sau cái em nhận được sau hơn một năm xa cách anh, nỗi nhớ anh da diết cứ mỗi ngày đều giày vò trái tim em, em không biết rằng chờ đợi nó thật sự khó khăn với em như vậy?
Vậy mà cái em nhận được khi anh trở về lại là sự hờ hững tới đáng sợ nơi anh. Hình như anh đã hết yêu em rồi? Câu hỏi này là điều rất khó khăn nhất với em mỗi khi em nghĩ về anh về tình yêu của chúng ta. Em chia tay anh vào những ngày mùa đông lạnh giá sau những chuỗi ngày mệt mỏi vì cãi vã vì xung đột của đôi ta, em quyết định ra đi cho cả em và anh lối thoái. Thật khó để níu giữ trái tim một người khi nó không còn rung động vì bạn nữa, dù em có cố níu tay anh nhưng ánh mắt anh đang nhìn về phương khác và phương ấy không có sự tồn tại của em.
Cám ơn anh chàng trai đã từng thuộc về em yêu anh chưa bao giờ với em là sai, anh hãy hạnh phúc nhé và em cũng sé đi tìm hạnh phúc thuộc về em.

Anh và người ấy, em chọn ai?

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Giờ đây, em đang rất bối rối vì không biết rõ con tim mình dành cho anh hay là người ấy nữa.


Thấm thoát thế mà mình cũng đã yêu nhau được gần 4 năm rồi anh nhỉ? Trong suốt thời gian yêu, anh và em đã không ít lần cãi vã và chia tay nhưng rồi cuối cùng lại trở về bên nhau.
Em nhớ có lần anh đã phản bội em để đi theo người con gái khác, lúc đó em đã rất đau lòng nhưng em cũng gắng bình tĩnh để suy xét lại bản thân mình.
Và em đã nhận ra sai lầm của em khiến anh chán và đến bên người ta, đó là vì em quá cá tính, không được mềm mỏng, nữ tính như người ta.
Bởi còn rất yêu anh nên em đã quyết tâm thay đổi bản thân mình để thực hiện kế hoạch thu phục anh quay trở về với em.
Sau khoảng hơn 1 tháng vất vả, chờ đợi và chèo kéo anh, cuối cùng em cũng đã thành công cho dù có lần em đã bị anh tát 1 cái giữa chốn đông người.
Cái tát đó không bao giờ em quên nhưng anh sau khi hồi tâm, chuyển ý quay về bên em cũng đã biết ân hận.
Anh lập công chuộc tội với em bằng cách chịu khó đi làm nuôi em suốt 3 năm học đại học.
Em cũng tự hứa với lòng mình là sẽ bỏ qua tất cả lỗi lầm của anh trong quá khứ để được hạnh phúc bên anh mãi mãi.

Lúc đó, em ngỡ rằng mình yêu thương anh nhiều hơn tất cả nhưng thật sự em đã lầm…

TAGS: Máy khoan tốc độ caoMáy mài gócMáy đánh bóng...
 Anh và người ấy, em chọn ai?Trước khi đến với anh em đã từng yêu một người mà người đó hiện nay vẫn rất yêu em nhưng vì cả 2 đều còn đi học nên đành phải chia tay.
Cho đến gần đây, người ấy lại chủ động liên lạc lại với em, nói rằng biết em đã có người yêu mới nhưng người ấy sẽ vẫn chờ đợi em.
Có lần em đã nói dối anh là đi thực tập ở xa nhưng thật ra là em đã hẹn hò đi chơi cùng người ấy.
Em xin lỗi anh nhiều lắm nhưng thực lòng ở bên người đó em cảm thấy rất hạnh phúc, quên hết mọi muộn phiền đang có.
Giờ đây, em đang rất bối rối vì không biết rõ con tim mình dành cho anh hay là người ấy nữa.
Em biết cả 2 đều rất yêu thương và quan tâm đến em nhiều lắm nhưng em xin lỗi vì không thể cứ sống lừa dối như vậy được.
Hãy cho em thời gian để em suy nghĩ về tình cảm của chúng ta anh nhé!

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2016

Khi tình yêu nhạt nhòa…

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Có một điều rất cũ là, khoảng cách giữa hai con người không phải là ở xa nhau bao nhiêu, khoảng cách là khi ngồi cạnh nhau mà lòng nhìn về hai hướng khác, hoặc một người ngồi một người quay lưng. Tình yêu đẹp bởi khoảnh khắc, và sau những khoảnh khắc là vô vàn khoảng trống nhạt đến đau lòng.


Khi yêu thương không còn, một cái cười bỗng chạm phải nước mắt từ lúc nào. Ta cứ trông chờ và hy vọng mọi thứ ở lại. Nhưng cái níu kéo nào chẳng đắng cay? Yêu thương nhạt nhoà, người ta chẳng còn gạt nổi một chút kiêu hãnh để thôi dằn vặt nhau bởi những vết thương đầy bụi quá khứ. Và, xa nhau!

Khi tình yêu nhạt nhòa…
Sẽ tốt hơn nếu tâm hồn chai lì đi một chút. Nhưng con người ta đã chẳng vô cảm được. Bởi nếu chấp nhận mọi thứ đến và đi như một lẽ thường tình, trái tim đã không đau đớn vì thất vọng. Đôi khi tôi hoài nghi bản thân mình đã cho đi đủ chân thành chưa, yêu thương đủ nồng nàn chưa. Hay cuộc đời này vốn dĩ đầy ích kỷ như thế? Hay con người ta vẫn luôn tham lam nắm giữ hết thảy các thứ hạnh phúc, chỉ có cái tôi và lòng tự tôn của mình là không thể buông xuống?

Giữa những ngày Sài Gòn trở mình lặng lẽ trong cơn gió đầu mùa, con người ta cũng cựa mình trong lớp vỏ “tôi ổn”, nhẹ nhàng nâng cốc cà phê nuốt từng ngụm như nuốt nỗi xót xa của cuộc đời. Tiết trời dịu hẳn, lòng người ngừng thở than: Buông thôi!


Giờ này anh đang làm gì? Anh có bị ướt mưa như em không?…

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Sài Gòn- Mưa và Anh




Sài Gòn- mưa ngày càng dai dẳng. Vội tấp vào mái hiên nhà ai khi cơn mưa chiều đổ ập đến, ngoài kia dòng người vẫn vội vã sau giờ tan tầm. Em đứng đó- chỉ mình em cô độc. Em ghét mưa, em sợ cảm giác một mình đứng dưới mưa mà không còn anh bên cạnh. Sau bao ngày chạy trốn anh, chạy trốn tình cảm của chính mình chỉ vì một cơn mưa vậy mà mọi cố gắng của em giờ vỡ vụn.

 Giờ này anh đang làm gì? Anh có bị ướt mưa như em không?…

Có phải nước mắt em đang rơi hay hay mưa làm mắt em cay? Bao lâu rồi kể từ ngày anh đi em vẫn vờ mạnh mẽ, kìm nén cảm xúc của mình. Giờ này anh đang làm gì?Anh có bị ướt mưa như em không? Anh có còn lo lắng cho em không? Em chỉ muốn cầm điện thoại lên gọi cho anh và nói rằng: em đang nơi đây, em bị ướt mưa anh à, không ai ở đây cùng em cả. Nhưng làm sao có thể khi em đã xóa tên anh khỏi danh bạ. Mình chia tay rồi phải không anh?( em bật cười- cười cho sự ngu ngốc của mình).

Sau một thời gian dài em nói lời chia tay, anh vẫn lặng im…chúng ta lặng im… Vậy là xa nhau. Chia tay không phải vì hết yêu mà bởi những tổn thương trong em quá dày, em không hận anh nhưng những lỗi lầm ấy sao cứ dày vò tim em. Em đau lắm anh à. Anh có nhớ nhân vật nữ chính trong bài hát “tội lỗi ” chúng ta đã xem không, em là cô gái đó- cô gái đứng phía sau những sự thật được che giấu.

 Giờ này anh đang làm gì? Anh có bị ướt mưa như em không?…
Rời xa anh trong im lặng, không cho anh một lý do vì em nghĩ mình có thể chịu đựng và làm được nhưng em đã sai rồi… Em nhớ anh. Mỗi ngày trôi qua em vẫn đợi anh, nhiều đêm đã khuya rồi vẫn còn mơ màng rồi thức giấc trong tay vẫn giữ chặt chiếc điện thoại nhưng không một tin nhắn nào từ anh, không một lời chúc ngủ ngon hay nhắc em ngủ sớm nũa. Anh đang nơi đâu? Lúc này em mới thấy Sài Gòn quá đỗi rộng lớn, quay lưng một cái đã lạc mất nhau.

Mưa đã ngớt vậy mà em vẫn chưa bước đi, có cái gì đó níu chân em- là hình ảnh anh thấp thoáng trong mưa, vẫn khuôn mặt và vóc dáng ấy nhưng mờ ảo. Em sẽ chạy về thật nhanh và trốn vào phòng để khóc cho thoải chỉ vì không muốn người ta nhìn em yếu đuối như vậy. Em sẽ sắp xếp mọi thứ tình cảm, hình ảnh, kỷ niệm ấy ngăn nắp và khóa thật chặt vào ngăn tủ. Đó là công việc em vẫn làm như một thói quen nhưng lần này là lần cuối anh à.

Sự im lặng của anh đó là câu trả lời em nhận được cho tình yêu của chúng ta. Tuy mơ hồ nhưng em hiểu anh à. Em sẽ quên anh thôi- quên cả những ngày mưa chiều hôm ấy. Quên rằng Sài Gòn vẫn đang có anh. Tạm biệt anh!


Nếu duyên ở kiếp này thì đừng gửi lại kiếp sau…

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Rằng giữa bảy tỉ người trên thế giới đang ồn ào chen chúc qua nhau, cớ sao ta gặp rồi va vào nhau chứ không phải là một ai khác? 

Mỗi người gặp nhau, mỗi ánh mắt nhìn lấy, mỗi cái nắm tay đều đã an bài theo ý trời. Nên nếu duyên kiếp hai ta có kiếp này, thì xin anh, đừng tuyệt tình mà dời nó lại ở kiếp sau. Nếu không thể cam lòng mà lần nữa rơi vào lưới tình thì đừng ra sức bện chặt tơ duyên rồi dùng kéo sắc dao thô mà cắt đứt không thương tiếc. Duyên ở kiếp này đừng hẹn nhau ở kiếp sau mới yêu. Không thể bên nhau kiếp này thì xin đừng thề sông hẹn biển, đau lòng đâu phải một hai phút là nguôi ngoai..



Đã hàng trăm lần em bảo với anh rằng em tin vài duyên số. Rằng giữa bảy tỉ người trên thế giới đang ồn ào chen chúc qua nhau, cớ sao ta gặp rồi va vào nhau chứ không phải là một ai khác? Mỗi người gặp nhau, mỗi ánh mắt nhìn lấy, mỗi cái nắm tay đều đã an bài theo ý trời. Nên nếu duyên kiếp hai ta có kiếp này, thì xin anh, đừng tuyệt tình mà dời nó lại ở kiếp sau..

Một chiều nắng gắt hai ta gặp nhau sau vô vàn tổn thương đã từng trải, cứ ngỡ rằng từ giờ đến chết không thể nào mở tâm can ra mà yêu lần nữa. Nhưng nhân duyên thì đưa hàng đẩy lối, sau một kiếp người, chẳng ai có thể nào nhớ nổi mình đã nắm lấy bao nhiêu bàn tay. Những người đã từng trải qua tổn thương như hai ta thì rung động là điều mơ hồ. Phải chăng ta sợ lần nữa lại lầm lỡ, phải chăng ám ảnh của hàng trăm lần đổ vỡ đã nuốt trọn lấy ta trong cái bóng mà không thể bào vượt qua?

 Nếu duyên ở kiếp này thì đừng gửi lại kiếp sau…



Đối với những người đã từng tổn thương như chúng ta, ở cái mối quan hệ này, bảo thương thì hơi vội, bảo là người dưng thì hơi tuyệt tâm tuyệt tình nên tạm gọi là chốn dừng chân hờ trong cuộc đời thương đau của nhau. Ta tạm xem nhau là bến đỗ dừng chân ngơi nghỉ sau ngần ấy ngày tháng dốc tâm ra mà đau thương khóc lóc. Ta tạm xem nhau là niềm an ủi vui vầy vài phút cho một kiếp nhân duyên rối như tơ vò rồi ra đi chẳng buồn lời từ biệt. Rồi có chăng duyên kiếp lại chỉ có thể dừng lại ở nơi ta hai chữ tạm bợ nghe đến xót xa, nghiệt ngã? Và rồi có chăng đối phương trong mắt chính mình chỉ là thứ gì đó để giải khuây, để tìm lại một thời mà ta được yêu thương?


 Nếu duyên ở kiếp này thì đừng gửi lại kiếp sau…


TAGS: Máy khoan tốc độ caoMáy mài gócMáy đánh bóng...


Nếu không yêu thì van xin đừng bao giờ gửi gấm cho nhau dù một chút hy vọng. Nếu không thương thì cũng đừng nhọc công mà đẩy đưa qua lại. Nếu không thể cam lòng mà lần nữa rơi vào lưới tình thì đừng ra sức bện chặt tơ duyên rồi dùng kéo sắc dao thô mà cắt đứt không thương tiếc. Duyên ở kiếp này đừng hẹn nhau ở kiếp sau mới yêu. Không thể bên nhau kiếp này thì xin đừng thề sông hẹn biển, đau lòng đâu phải một hai phút là nguôi ngoai..






Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

Trước anh, tôi vẫn còn rung động!

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Bởi vì đó là mối tình đầu, là người đầu tiên khi yêu họ ta không vướng bận bởi cơm áo gạo tiền, không nghĩ tới họ là ai, họ làm gì, chỉ cần biết bên họ ta cảm thấy mình thật đặc biệt. Và tôi đã như thế, không ngờ lại rung động với một người tưởng chừng rất lạ lại hóa ra quen. Có lẽ dù anh có thay đổi như thế nào thì đứng trước anh tôi vẫn rung động. Kiếp trước nợ nhau bấy nhiêu thì kiếp này tới đây là trả hết, đoạn đường còn lại thuộc về những người đến sau.

***

Tại sao chúng ta lại mơ thấy một người? Có người bảo tôi rằng là vì trong sâu thẳm trái tim ta biết rằng họ ở rất xa ta, không thể nào với tới được. Thế nên mơ chỉ có thể là mơ. Và tôi đã mơ thấy anh, người tôi từng yêu thương nhất cho đến bây giờ vị trí đó vẫn chưa hề thay đổi dẫu tôi có đi qua bấy nhiêu cuộc tình. Tôi mơ thấy anh quay về bên tôi, anh hỏi tôi có thể cho anh một cơ hội không? Khi tỉnh giấc tôi chợt nhận ra hôm nay anh cưới. Tôi tự hỏi tại sao lại không thể quên anh, người đã hứa sẽ bên tôi mãi mãi rồi lại bỏ đi sau 3 năm gắn bó, bỏ đi trong khi tôi vẫn yêu anh nhiều lắm.



 Trước anh, tôi vẫn còn rung động!


Tôi có hàng trăm lý do cho việc tôi yêu anh nhiều đến thế. Anh là người duy nhất tốt với tôi vô điều kiện ngoài bố mẹ tôi. Anh luôn kiên nhẫn dù cho tôi có từ chối có đuổi xua anh. Anh là người luôn hốt hoảng kiếm tìm tôi khi thấy tôi không khỏe mà đi một mình. Anh là người không ngại hàng chục cây số đèo tôi rong chơi trên mọi nẻo đường bằng chiếc xe đạp cà tàng mà anh có được. Anh là người dù không biết nấu ăn nhưng vẫn sẵn sàng nấu cho tôi ăn vì tôi muốn thế. Anh là người mà nếu trong túi có 10k chắc chắn sẽ dành cho tôi 9k của anh. Khi ra đường thấy món gì đẹp thì người anh nghĩ tới đầu tiên sẽ là tôi. Anh là người mà mỗi lần giận nhau đều xin lỗi trước mặc dù đều do tôi quá suy diễn lung tung. Anh là người sáng đội mưa đưa tôi đi học, là người không ngại đêm khuya mua thức ăn khi tôi kêu đói, là người luôn túc trực mỗi lần tôi ốm, là người đưa đón tôi mỗi lần về quê, chưa bao giờ anh để tôi phải đi về một mình.

Là thế đấy, mỗi lần có ai hỏi vì sao tôi yêu anh thì mắt tôi sẽ sáng lên mà ngồi huyên thuyên đủ thứ về anh. Nhưng khi người ta hỏi tôi tại sao hai người lại chia tay thì tôi lại không thể trả lời. Thật ra chính tôi cũng muốn hỏi anh câu hỏi ấy. Nhưng rồi tôi biết dù là lý do gì thì chúng tôi giời đây chỉ còn là “anh” và “em” của hai thế giới. Sống cùng một thành phố, hít thở cùng một bầu không khí, biết người kia làm việc ở đâu, như thế nào nhưng chưa một lần vô tình gặp lại nhau. Chỉ có thể lý giải đơn thuần là đã hết duyên. Kiếp trước nợ nhau bấy nhiêu thì kiếp này tới đây là trả hết, đoạn đường còn lại thuộc về những người đến sau. 


 Trước anh, tôi vẫn còn rung động!


Nhưng dù thế nào thì đó là người luôn khiến tôi hạnh phúc khi nghĩ về, là người dù đã lấy đi tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của tôi thì tôi cũng không một lần hối tiếc. Bởi vì tôi biết đời này có lẽ không hơn hai lần ta vì một người mà bất chấp, sau này dù đã cố gắng quên đi quá khứ để bắt đầu lại nhưng tim tôi đã không thể rung lên dù một nhịp. 

Ấy thế mà có một lần vô tình khi từ xa tôi nhìn thấy một người con trai áo sơ mi trắng, mang giày đen đang ngồi đợi ai đó, tim tôi bất giác bồi hồi, tôi cảm thấy thích hình tượng này vô cùng. Tôi đến gần hơn chỉ để thấy rõ mặt người con trai ấy, trớ trêu thay khi thấy được thì nụ cười tôi đã cứng đơ và quay mặt chạy đi thật nhanh sợ người ta nhìn thấy. Đúng với câu người ta hay nói “Có một người tôi không muốn gặp lại, bởi gặp lại tôi sợ mình sẽ rung động”. 

Và tôi đã như thế, không ngờ lại rung động với một người tưởng chừng rất lạ lại hóa ra quen. Có lẽ dù anh có thay đổi như thế nào thì đứng trước anh tôi vẫn rung động. Tôi thấy bản thân mình nhu nhược, người ta giờ đây thậm chí chẳng còn nhớ tên tôi thì tại sao tôi cứ khư khư ôm vào mình một quá khứ nhạt nhòa mà tôi cứ xem như là bảo vật. Có lẽ bởi vì đó là mối tình đầu, là người đầu tiên tôi dốc hết ngây thơ của tuổi trẻ, là người mà khi yêu họ ta không vướng bận bởi cơm áo gạo tiền, không nghĩ tới họ là ai, họ làm gì, chỉ cần biết bên họ ta cảm thấy mình thật đặc biệt. Thế thôi. 



Làm gì có ai một mình mãi được

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Có người dễ dàng tìm kiếm cho mình một người phù hợp và tiến tới cái đích hôn nhân, nhưng có những người đi qua không biết bao nhiêu cuộc tình, vẫn một mình lẻ bóng. Nhưng những người độc thân, luôn biết một điều, trạng thái độc thân đó chỉ là cảm giác tạm thời, bởi đến đôi dép cũng phải tồn tại một đôi, vậy thì làm gì có ai một mình mãi được.


***

Có những ngày thấy lòng mình buồn lắm, chẳng muốn suy nghĩ bất cứ một điều gì, tay cứ di di con chuột, kéo đi kéo lại trang facebook trên màn hình máy tính.

Có những ngày giọt nước mắt cứ ngân ngấn nơi khóe mắt chỉ chực rơi, cũng chẳng biết vì sao, tự nói với lòng mình có khi là cô đơn quá.

Ta một mình, ta độc thân dù vẫn biết cách để tìm kiếm cho mình những niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống nhưng trong những tháng ngày mà bản thân đang đi qua, thỉnh thoảng cũng có những ngày như thế.

Khi ta không vùi mình vào sự bận rộn của công việc, khi ta không tham gia các cuộc vui cùng với chúng bạn, đó là khi ta tự mình đối diện với cảm giác hiện tại của bản thân. Cảm giác chỉ có một mình đơn độc khi đối diện với màn đêm dần buông xuống, cảm giác đối diện với chiếc điện thoại nằm im lìm, cảm giác đối diện với bao nhiêu lời nói, bao nhiêu sự quan tâm có chiều hướng tăng dần theo thời gian, cảm giác cứ có điều gì đè nặng nơi lồng ngực.

Làm gì có ai một mình mãi được


Những người đang đắm say trong tình yêu, trong hạnh phúc sẽ không thể nào hiểu hết nỗi lòng của những người độc thân dù họ cũng đã từng trải qua những tháng ngày như thế. Khao khát yêu thương lắm vậy mà có không ít lần trong những cuộc gặp gỡ người vội đến rồi lại vội vã đi, đó đôi khi chỉ là những cuộc gặp gỡ thông thường, có đôi khi dường như cũng gần như muốn xác định với nhau một điều gì đó chắc chắn, ấy vậy mà chưa kịp trải qua cung bậc trong tình yêu lại trở về vạch xuất phát cũ, với sự hoài nghi của con tim.

Và rồi cứ lặng lẽ đi qua những ồn ào của cuộc sống, đi qua không biết bao nhiêu những cuộc hẹn hò mối mai, đi qua không biết bao nhiêu lời hỏi han nặng nhẹ, đi qua không biết bao nhiêu đám cưới và tự hỏi lòng đến bao giờ mình mới tới lượt đây. Để rồi lại trở về thế giới nhỏ bé của riêng mình, chỉ ước có thể làm nhạt đi bớt những nếp nhăn lo nghĩ trên khuôn mặt của cha, của mẹ để không phải trăn trở âu lo cho cô gái đã lớn tướng rồi vậy mà sáng tối vẫn đi về lẻ bóng.

Độc thân không phải sợ bắt đầu, mà chỉ là do sau những chuỗi ngày hoang hoải tìm kiếm nhau, nhận ra đó không phải là mảnh ghép phù hợp với mình. Nếu đã không phù hợp, thì có cố đến cách nào cũng phải tìm kiếm một mảnh ghép khác nhưng trước khi tìm được thì phải tự mình đi qua không biết bao nhiêu chông chênh, mệt mỏi.

Độc thân là thế đấy, có khi phút trước đang cười đùa vui vẻ, nhưng ít phút sau lại lắng bản thân mình lại. Độc thân là thế đấy, có khi phút trước mạnh mẽ làm chỗ dựa lắng nghe an ủi người nào đó, nhưng lúc sau lại ước khi mình có chuyện gì giá như cũng có ai đó làm chỗ dựa vững chắc cho mình dựa vào. Độc thân là thế đấy, có khi phút trước đang hứng khởi tham gia cuộc vui nào đó, ít phút sau lại cảm thấy hối hận, mình tới đây làm gì cơ chứ, nơi này chẳng phải dành cho những người yêu nhau hay sao.

Dù muốn dù không, ai trong chúng ta cũng trải qua những tháng ngày độc thân chỉ có điều độ dài, ngắn của mỗi người nó không giống nhau. Có người dễ dàng tìm kiếm cho mình một người phù hợp và tiến tới cái đích hôn nhân, nhưng có những người đi qua không biết bao nhiêu cuộc tình, vẫn một mình lẻ bóng. Dù cố gắng lạc quan, dù cố gắng mạnh mẽ, nhưng trong một giây phút nào đó cũng bị đánh gục bởi nỗi cô đơn.

Nhưng những người độc thân, luôn biết một điều, trạng thái độc thân đó chỉ là cảm giác tạm thời, bởi đến đôi dép cũng phải tồn tại một đôi, vậy thì làm gì có ai một mình mãi được.